Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung.Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.Rất nhiều người quen đến thăm.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Mệt sao cháu còn đi chơi.
