trong tâm trí, họ tin chắc mình không bị số phận định đoạt là bất hạnh.Phản ứng của những người may mắn và người không may trước những câu hỏi của tôi cho thấy một sự khác biệt quan trọng nữa.cho dù đường vắng nhưng trực giác khiến tôi dừng lại – tôi bất giác nghĩ, “ấy có người phóng vèo qua ngã tư bây giờ”, cả hai lần đều có một chiếc xe phóng vụt qua ngay trước mặt tôi, và lẽ ra tôi đã bị đâm xe.Tôi nghĩ mình có thể không may lúc này lúc khác, nhưng chưa đến nỗi khủng khiếp như tình cảnh mà họ phải chịu đựng, thế rồi tôi nhận ra mình hạnh phúc hơn họ nhiều.Thế nhưng cũng chính những quy trình tương tự lại có thể dẫn đến những linh cảm chính xác.sau đó chúng tôi quay phim họ phỏng vấn từng ứng viên.Theo cách tương tự, niềm mong chờ của người may mắn và người không may có ảnh hưởng vô cùng lớn đến sự giao thiệp với người khác của họ.trong suốt quyển sách này chúng ta đã gặp Lee, giám độc tiếp thị may mắn.vận rủi của Clare bắt đầu khi cô còn nhỏ: “ba luôn bận rộn,còn mẹ cứ phải nằm viện hoài.Một thời gian sau, tôi thậm chí không còn nghĩ về nó nữa.