Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.