Ông anh cũng làm theo.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.Đều ngập trong nước mắt nhân gian.Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.