Riêng tôi, tôi thấy khó, khó ghê.Tôi lại quen một người bán vé cá ngựa danh tiếng nhất ở Mỹ.Chị ta không muốn chúng "vào đời với một món nợ ở trên đầu".Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn.Ông kiếm tên và địa chỉ của những người tàn tật khác và viết những bức thư vui vẻ an ủi họ để họ và ông cũng được vui lòng.Vậy ta phải làm sao? Ta phải giữ đừng cho cảm xúc xen vô những suy nghĩ của ta, nghĩa là như ông Hawkes đã nói, phải thu thập những sự kiện một cách "vô tư khách quan".Bạn ngó chung quanh sẽ thấy biết bao nhiêu công việc chưa có đủ người làm.Tới hiệp thứ mười, tuy chưa xỉu, nhưng đứng đã không vững.Những người chung quanh tôi trìu mến những người tàn tật như tôi, thì ít ra tôi cũng phải trìu mến lại họ chứ!".Duyên do? Là tại ông ưu phiền.
