Lincoln xấu hổ lắm, làm thinh ngồi trơ trên ghế trong khi bà chủ trọ đem chiếc khăn mặt ước lại chùi má và quần áo ông.Nhan đề đoạn đó là: "Làm cha nên nhớ.Nhà cất gần xong rồi thì thình lình nhà chế tạo những đồ đồng để trang hoàng phía trước nhà, cho hay rằng không giao những đồ đồng đó y hẹn được.Không phải vì ông có ý tưởng đó mà tôi tin dùng ông.Và xin ông cho biết, theo ý ông, chừng bao nhiêu tiền thì nên mua".Chàng liều mượn hai ngàn rưỡi mỹ kim rồi đi về miền Đông.Rồi họ lựa một người khác cho chỉ huy phòng kế toán.Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi.Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông.Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này.
