Dòng họ nhà mình phải rạng danh…Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Vào ngủ tiếp đi con.Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.